• Yahoo
  • Google
  • Live
  • Live
quang dai gioi
by On November 6, 2013
87 views

tôi yêu sài gòn ,hẳn rồi ,nơi đây đầy những kỉ niệm vui buồn  thú vị của tôi. tôi không quen gọi saigon là TP.HCM và cũng không có ý định gọi như thế ,có lẽ bởi vì tôi quá hoài niệm hay tại cái tên saigon đã mang beb6 trong nó một vẻ đẹp khác nữa ,vẻ đẹp sang trong trọng của những thứ hào nhoáng phương tây làm xiêu lạc cả một góc người  việt thời ấy ,vẻ đẹp của những con đường hun hút đầy sương vào buổi sớm ,của những tà áo dài xuất hiện bên những cổ xe kéo un màu đen trắng trên những tấm bưu thiếp hay phong thư dược gửi  đi vô vàng hòm trong các hòm thư của bưu điện thành phố .SAIGON  đón tôi lần đầu là trên một chuyến xe đò đông nghẹt đi từ NINH THUẬN,,người lơ xe thỉnh thoảng lại la lên một tiếng gì đó và cứ đu hoài ở cửa xe khiến tôi tò mò và thích thú ,lần đầu tiên tôi thấy nhiều cái bảng hiệu to như thế.nhà cửa san sát và không khí thì nhộn nhịp vô kể ,khi xe dừng một tí , người ta ytanh thủ bán kẹo cao si, bánh mỳ ,vé số...ngày bước chân vàthành phố nhập học ,hành trang đêm theo một chiếc xe đạp macteen , tôi biết gia đình tôi còn khó khăn lắm ,ba mẹ còn phải nuôi  chị đang học dh và em gái út ở quê nữa mà,là một thằng con trai không biết làm gì hơn ,ngoài việc phụ thêm kiếm tiền ăn qua ngày  ,lúc zãnh hay những ngày nghỉ ở trường .trong suốt năm học ,tôi luôn tranh thủ mọi thời gian rảnh đi làm thêm . tôi không nề hà bất kỳ công việc gì từ :phục vụ quán nhậu,tiệc cưới,phụ hồ ....đã có nhiều lúc tôi nghỉ học để đi làm chỉ mong kiếm được thật nhiều tiền thoảng lại la lên một tiếng gì đó và cứ đu hoài ở cửa xe khiến tôi tò mò và thích thú, lần đầu tiên tôi thấy nhiều cái bảng hiệu to như thế.

Biển hiệu to, nhà cửa san sát và không khí thì nhộn nhịp vô kể, khi xe dừng một tí, người ta tranh thủ bán kẹo cao su, bánh mỳ, mía và vô số thứ khác đựng trong một cái khay màu đỏ vuông vức, người mua nhận hàng rồi đưa tiền qua mấy ô cửa sổ của xe, tôi vô cùng thích thú với cây kẹo cao su ba mua cho, chẳng nhớ vị nó thế nào nhưng khi về nhà thì mẹ tôi bảo đó là hàng giả.

Nhớ lời một thằng bạn thân trong phút lãng đãng bên lề cuộc sống bận rộn của những đứa sinh viên xa nhà, nó bỗng có ý nghĩ về một giỏ bánh mỳ chạy dọc bến xe miền Đông, nó muốn nếm trải một lần trong đời cuộc sống của những người mua gánh bán bưng, muốn học cách người ta mời khách ào ạt là như thế nào. Trong giây phút bỗng thấy phục thằng bạn.

Từ chuyến đi lần đó, không hẹn mình, nghiễm nhiên dành cho Saigon một tình yêu xa lạ mà gần gũi lạ lùng. Tôi không thích dùng từ ồn ào để nói về nó, phải là nhộn nhịp thì mới đúng, Saigon đẹp ở sức sống hiện rõ trên từng nét phố, trong từng âm thanh, tôi đôi lúc cho phép mình yên vị ở một góc phố nào đó, có thể là café cóc hoặc trạm chờ xe bus và nghe Saigon như nghe một bản nhạc mà người chơi biến tấu nó một cách đầy ngẫu hứng.

Ngày mới lên Saigon, đòi nằng nặc chị chở đi chợ Bến Thành, nhà thờ Đức Bà, “mấy thứ em thấy in trong sách ấy, đẹp lắm phải không? ”, “ đẹp cái gì, ở đó không có cái gì chơi hết, ở nhà đi!”, rồi cũng không tin là mình ở nhà thiệt, nhưng chỉ ở nhà cho đến khi được tự do. Những hôm rảnh rỗi, tôi thích ngồi cả ngày ở công viên và ném mấy ý tưởng bay vút vào trong mấy tán cây cổ thụ, tôi thích nhìn mặt trời qua những tán cây ấy, nó sóng sánh như mặt nước lúc tôi ném mấy hòn đá xuống vừa kịp lúc nắng chiếu vào.

Con đường có lá me bay
Chiều chiều ta lại cầm tay nhau về
Bước chân rạo rực trên hè
Êm êm lá hát lòng nghe bồi hồi…

Con đường có lá me bay- Diệp Minh Tuyền

Tác giả viết về con đường Nguyễn Du rợp lá me bay trong những buổi hẹn hò đẹp như thơ, mỗi lần đi dưới những tán cây to trong công viên hay lủi thủi trên những con đường vắng vẻ và an toàn, sau khi thỏa mãn với thú vui chia sẻ mọi thứ với chính mình và thỏa trí tò mò với mọi thứ xung quanh, đôi khi tôi mong muốn mình cũng có một mối tình, vừa đủ lãng mạn để nắm tay nhau đi dưới những hàng cây rợp lá, vừa đủ yêu thương để kiên nhẫn nghe tôi đọc thơ và véo von về mọi thứ tôi thấy, ấy thế mà mãi vẫn không có nổi một người yêu!

Một người chị vừa thi xong đại học, Saigon với chị như một thế giới đầy màu sắc với nhiều nhà cao tầng, người ta ăn mặc model và hay cau có vì nóng bức và kẹt xe.

- Saigon thế nào hả em? Đẹp lắm phải không? Có ồn ào không? Người Saigon ăn mặc thế nào? Sống ở đó có khó không?
- Em thích Saigon nhưng nhiều người không thích nó, họ nói nó ồn ào và nhiều xe, mặc dù nó đúng là như thế, nhưng Saigon dễ sống lắm, em thích Saigon vào buổi tối…

Quê tôi là một vùng đất đỏ có những con người mặt mày khắc khổ và hay cười, ấy thế mà họ vẫn mãi “không khá lên được”. Saigon với những con người nơi đây cũng như ở những vùng quê khác, đó là vùng đất đầy hứa hẹn và cạm bẫy, những người dân ở sâu hơn một tí thì Saigon với Cali quả thật là không khác nhau nhiều lắm.

Tôi vẫn cứ thắc mắc, nhiều người làm mọi cách để được sống ở Saigon, rồi nhiều năm sau họ lại bảo rằng Saigon ồn ào và tỏ ra băn khoăn với sự lựa chọn của mình. Nhiều người bạn sống ở thành phố biển cho rằng sống ở thành phố của họ tuyệt hơn rất nhiều nếu bạn có dư dả một chút tài chính, thật khó mà phán xét nơi nào tuyệt hơn bởi mỗi thành phố có một cái “duyên” riêng nhưng rõ ràng là khi đã sống ở Saigon, hầu như khó có người có thể dứt ra khỏi nó, như một cuộc hôn nhân, người ta lấy nhau rồi nhưng bỏ nhau thì còn phải đắn đo nhiều thứ, đó đơn giản là lựa chọn gắn bó, gắn bó rồi người ta thường khó mà bỏ được!

Những người trẻ yêu Saigon còn vì những hẹn hò về đêm. Ở Saigon, mùa nào cũng là mùa yêu. Café Hàn Thuyên đông nghịt vào mỗi buổi tối, từ chỗ ấy nhìn ra nhà thờ Đức Bà bí hiểm như những ánh mắt cú vọ trong bóng đêm nhìn vào một ẩn số huyền bí dội về từ những cái chết bất tử và thiêng liêng, người ta vẫn cứ nhìn và hy vọng giải được bí số đó, ánh điện từ khu mua sắm cao cấp Diamond kéo qua chiếu sáng một góc tường gạch tạo nên những vệt đen loang lổ như nước vôi bị ố phải nhờ một bàn tay vụng về nào đó làm cho nó đổ lênh láng…

Cái thú nhất ở thành phố này có lẽ là café. Tuổi trẻ là những buổi hẹn hò trong những quán café được thiết kế cầu kỳ theo phong cách của chủ quán, những kẻ nghệ sỹ hơn cái bản chất doanh nhân của mình, lại có những tay guitar chơi nhạc gần nửa thế kỷ, những gã nghiệp dư thổi acmonica đầy ngẫu hứng, những kẻ mang nợ “hát rong” trọn kiếp người…

Những ngày này Saigon mưa nhiều quá. Tháng bảy Ngưu Lang Chức Nữ khóc nhau ướt cả những con đường về rợp cây và lá. Thành phố nhỏ bé này thả giữa lòng tay nó một cô bé vừa mới lớn với những ảo mộng bến bờ vô tận. Đôi mắt cô lạc lõng giữa hàng trăm gương mặt lướt qua mỗi giờ, nó chứa đựng đâu đó một viễn cảnh với những thứ chưa bao giờ là của thế giới trần tục này..

Lại thấy một kẻ lang thang nữa…

Saigon tháng 8/2011.

Be the first person to like this.