THỜI GIAN
Hãy bảo vệ thời gian, nó chính là cuộc sống của bạn. Câu hỏi không phải là "Bạn bận rộn đến đâu?" mà là "Bạn bận rộn vào những việc gì?"
Tôi giờ đây quan tâm tới thời gian hơn bao giờ hết. Nó là một điều gì đó mà khi bước vào tuổi ngũ tuần khiến bạn như vậy, tôi đoán thế.
Tận sâu thẳm bên trong, tôi cảm nhận được gần như một cách sâu sắc rằng mình chỉ còn lại một khoảng thời gian hạn hữu nữa thôi, và cái cảm giác ấy thâm nhập vào mọi việc tôi làm và chi phối cách phản ứng của tôi trong mọi thời khắc. Tôi đã ý thức và trân trọng nhiều hơn với mỗi bài học kinh nghiệm, mỗi buổi sáng thức dậy (trời, tôi vẫn còn đang được ở đây; tôi lại có một cơ hội khác ngày hôm nay để hoàn thiện những gì sai trước đó). Tôi cố gắng đón nhận tất cả mọi cảm giác ấy, thậm chí cả những khi chúng tiêu cực, và xem nó có quan hệ thế nào với những việc tôi đã làm trước đó: tôi tin rằng không một điều gì là nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân bạn.
Cái mà tôi biết chắc chắn đó là việc bạn sử dụng thời gian ra sao nói lên con người bạn là như thế nào.
Tôi cố gắng để không phí phạm thời gian - vì tôi không muốn để phí phạm bản thân mình. Tôi cố gắng để những người với tinh thần ảm đạm không chiếm bất kể một chút thì giờ nào của tôi. Tôi đã rút ra được điều đó bằng một bài học đau đớn, sau khi đã cho đi hàng giờ của bản thân và thời gian, mà thực chất là một khi bạn nghĩ về nó. Kinh nghiệm dạy tôi rằng nếu bạn để bản thân bị cuốn sâu vào những rắc rối, nan giải của những người như thế, thì sự u ám trong họ sẽ đổ bóng nơi ánh sáng mà bạn cần cho bản thân và cho những người khác.
Tôi tin rằng giành cho bản thân bạn những khoảng thời gian để chỉ tồn tại mà không sống là cần thiết để hoàn thành sứ mạng làm một con người. Với tôi đó là những ngày Chủ Nhật. Đôi khi đó là ở nhà cả ngày trong bộ đồ ngủ, đôi khi đó là những buổi lễ nhà thờ dưới các tán lá, gần gụi với cỏ cây thiên nhiên...phần lớn mọi khi tôi chẳng làm gì cả - những việc lặt vặt, tôi gọi thế - và để cho cơ thể và trí óc tôi xả hơi sau sáu ngày bị dội bom tinh thần không ngừng nghỉ.
Thật vậy, nếu tôi không làm như thế, tôi sẽ bị nổ tung mất, trong một cơn suy sụp tinh thần kinh khủng. Và mỗi khi tôi để lỡ một ngày Chủ Nhật, tôi nhận thấy tính khí của mình thay đổi một cách rõ rệt trong cả tuần còn lại. Tôi tin chắc rằng bạn không thể cho và cho đi mãi mà không nhận lại chút gì cho bản thân cả.
Kết cục là bạn sẽ trở nên trống rỗng, hoặc nếu đỡ hơn, là bạn sẽ không làm được nhiều điều như bạn có thể cho bản thân, gia đình và công việc của mình. Hãy nạp đầy năng lượng cho bản thân mình, và vì bản thân mình trước. Và nếu bạn nghĩ rằng bạn không có thời gian để làm việc đó, thì có nghĩa là bạn đang thực sự nói rằng, "Tôi chẳng có cuộc sống nào để sống và dành cho bản thân mình cả." Và nếu như bạn không có cuộc sống nào để dành cho chính mình, thì tại sao bạn lại ở đây?
__________________
TIME
Protect your time, it is your life. The question is not, "How busy are you?" but "What are you busy at?"
WHAT I KNOW FOR SURE
I am more aware of time now than I have ever been. Something about turning 50 does that to you, I guess.
I feel an almost primal awareness in the core of myself that there's a finite amount of time left, and that feeling permeates everything I do and dictates how I react in every moment. I'm more conscious and appreciative of every experience, every awakening (gee, I'm still here; I get another chance today to get it right). I try to take them all in, even the negative ones, and see how they relate back to something I created: I believe nothing is happening out of order with yourself.
I take the time, even if it's only one minute in the morning, to breathe slowly and let myself feel the connection to all other breathing and vibrating energies in this world and beyond. I have found that recognizing your relationship to infinity makes the finite more palatable.
What I know for sure is that how you spend your time defines who you are.
I try not to waste time—because I don't want to waste myself. I'm working on not letting people with dark energy consume any of my time. I've learned that the hard way, after giving up hours of myself and my time, which are synonymous when you think about it. I've learned from my experiences of getting sucked into other people's ego dysfunction that their darkness casts a shadow on the light you need to be for yourself and for others.
What I know for sure is that giving yourself time to just be and not do is essential to fulfilling your mission as a human being. I give myself Sundays. Sometimes I spend the whole day in my pajamas, sometimes I have church under the trees communing with nature…most times I just do nothing—piddling, I call it—and let my brain and body decompress from six days of nonstop mental bombardment. If I didn't do that, I would implode, literally, in a crazy psychic breakdown. And whenever I've slipped up and missed a Sunday, I've noticed a definite change in my disposition for the rest of the week. I know for sure that you cannot give and give and give to everybody else and not give back to yourself. You will end up empty, or at best less than what you can be for yourself and your family and your work. Replenish the well of yourself, for yourself first. And if you think there's no time to do that, what you're really saying is, "I have no life to give to or live for myself." And if you have no life to live for yourself, then why are you here?
theo petalia.org