• Facebook
  • Yahoo
  • Google
  • Live
  • Twitter
  • Live
Linh Dang
On September 19, 2014 264 views
Chế Lan Viên và Tuyển Tập Điêu Tàn - Phần 4
Hồn Trôi
Cô em ơi! đằng xa cô toả bóng
Sao cô không ngồi đợi giấc mơ nồng ?
Đến chi đây, cho thân cô rung động
Lớp hồn tôi êm rải khắp trời trong ?
Đừng hát nữa! Tiếng cô trong trẻo quá
Khiến hồn tôi tê liệt khó bay cao,
Này. im đi, nhìn xem trong kẽ lá,
Một mặt trời giả dạng một vì sao.
Ngoài xa xa, không, ngoài xa xa nữa,
Thấy không cô, ánh nắng kéo hồn tôi ?
Đến những chốn êm đềm như hơi thở,
Nồng tươi như suối máu lúc ban mai.
Cô bảo: Hồn có hay không trở lại
Một khi trôi vào giữa giấc mơ cuồng ?
Cô, cô ơi, hồn tôi rồi trở lại
Với lòng điên, ý chết, với tình thương.
Máu Xương
Ta không muốn đợi ngày hơi thở tắt
Cánh Thời Gian bay chậm quá, người ơi !
Ngày cứ xuân, tuỷ cứ nóng, máu cứ tươi,
Biển trần gian, thuyền hồn không gặp bến,
Mà sầu não khổ đau nào ngớt đến !
Hãy tìm cho một nấm mộ hoang tàn,
Đào đất lên, cậy cả nắp hòm săng,
Hãy chôn chặt thân ta vào chốn ấy
Ta sẽ uống máu lan cùng tủy chảy
Ta sẽ nhai thịt nát với xương khô
Lấy hơi ma nuôi sống tấm hồn mơ
Luyện âm khí chuyển rung bao mạch máu.
Ngươi khóc lóc, thở than, ngươi run sợ ?
Có gì đâu cuồng dại, hỡi ngươi ơi ?
Ai ? Trần gian không uống máu đào tươi ?
Không hút tận tủy xương bao kẻ khác ?
Trong tiếng cười, trong câu ca, trong điệu hát,
Trong những đêm đầy thịt, sáng nư mơ.
Có hay chăng, ngươi hỡi, với xương khô,
Với máu đỏ, tuỷ nóng, mờ sắc rượu ?
Mơ Trăng
Mây chắp lụa dài vây núi biếc
Sương xây mồ bạc dấu trăng vàng
Thuyền ai dỡn nước sông Ngân ấy
Mà để sao sa xuống cõi trần,
Ai đổi đầu lâu trong nấm mộ
Tiếng khua vang rạn khắp đầu ta ?
Có ai rên rỉ ngoài thôn lạnh
Như tiếng xương người rên rỉ khô ?
Mơ rồi ! Mơ rồi ! Ta mơ rồi !
Xạc xào chỉ có lá vàng rơi
Quanh mình bóng tối mênh mang cả
Thấp thoáng đôi hồi lửa đóm soi
Mộng
Ta vừa thấy bóng Nàng trên cỏ biếc
Suối tóc dài em chảy giữa giòng trăng
Ta vừa nghe giọng sầu bi tha thiết
Của chiêm nương gờn gợn sóng cung Hằng.
Mộng tàn rồi ! Bóng người Chiêm nữ ấy
Biết tìm đâu, lòng hỡi, dưới trăng ngà !
Trên trời cao giòng Ngàn kia lặng chảy
Thấy cùng chăng tha thiết bóng xiêm qua ?
Ta lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa Tháp
Cả đêm nay vì sao buồn man mác !
Ngàn lau vàng hoa trắng ngập bao la
Vẳng đâu đây, rùng rợn dưới trăng mờ
Tiếng xương người mạnh va sườn quách gỗ
Rùng rợn như... tiếng vỡ sọ dừa ta !
Những Nấm Mồ
Hãy chôn sâu nụ cười trên môi thắm
Hãy giết đi lời hát đáy hầu ngươi
Đừng tìm nữa, của hoa tươi, sắc thắm
Của muôn chim, trong ngọc bạn lòng ơi !
Vì mỗi phút vui tuổi thêm nhắc tới.
Những điên cuồng chôn tận đáy hồn mơ
Nhưng sầu muộn trong thành tim u tối
Trong mắt buồn, hình ảnh buổi ngây thơ
Cả Dĩ Vãng là chuỗi mồ vô tận
Cả Tương Lai là chuỗi huyệt chưa thành.
Và Hiện Tại, biết cùng chăng hỡi bạn,
Cùng đương chôn lặng lẽ chuỗi ngày xanh !
Trong nắng hè lá tươi đà đổi sắc
Dệt mùa thu sắp đến. Tựa đời ta
Chuỗi ngày xanh hùa theo nhau phai nhạt.
Dệt tấm màn quàng liệm tâm hồn ta !........
Categories: Văn hóa Champa